Nghĩ tạm viết ra.

Em oi, anh mới lại viết ra nhũng dòng này để em hiểu anh thêm.

Trong suốt thời gian qua sống chung, em không có lỗi lầm gì lớn đối với anh cả. Có những lúc anh còn thầm cảm ơn trời đã cho anh gặp người tốt như em và gia đình em. Nhưng trong cuộc sống vợ chồng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn từ ngày mới lấy nhau. Và ngày trước lúc đám cưới anh còn tự hỏi mình liệu mọi việc có thực sự ổn không. Lúc đó anh đã không đủ dũng cảm để đối đầu với sự thật đó. Anh sợ em thiệt thòi, sợ xung quanh, sợ mình thiếu trách nhiệm, sợ mọi người buồn, sợ mình ko có ai an ủi. Chuyện của mình cứ như bước tiếp bước mà không thể dừng lại được. Thực ra lúc đó anh nghĩ có em yêu anh thực lòng, có người chăm sóc như vậy là tốt rồi, tình cảm rồi sẽ đến khi sống chung. Và chắc cũng không còn ai yêu anh nữa. Anh đã không nghĩ rằng chính việc tiến tới đã làm em khổ và thiệt thòi hơn rất nhiều sau này. Ước gì lúc đó anh đủ dũng cảm để nói ra mọi thứ và không để mọi chuyện tiến quá xa. Linh lúc đó cũng đã cảm nhận được và nói chuyện với anh nhưng anh vẫn để mọi việc trôi đi.

Dạo sau này, anh bắt đầu cảm giác rõ những tính cách của em (mà vốn là điểm mạnh của em) thực ra không hợp với anh rất nhiều chỗ. Em thông minh, năng động, có bản lĩnh, đối xử khéo léo với mọi người, nhưng nó làm anh cảm thấy bị lấn lướt rất nhiều, nhất là sau khi có bầu bé Na. Thực ra rất nhiều lúc nói chuyện với em anh thấy vui vẻ vì em hiểu, nhưng đó là như 2 người bạn cùng hiểu vấn đề cùng hiểu chuyện. Em hoà hợp tốt với ba mẹ nhưng nó chính là điểm làm anh bị đẩy xa ra. Có nhiều thứ em hợp với ba mẹ hơn anh, mà anh với ba mẹ thì trước giờ vẫn như nước với lửa, khác nhau hoàn toàn về quan điểm sống. Ngay cả chuyện lần này, ban đầu anh đã cố gắng tự giải quyết trong phạm vi bản thân cho êm đẹp, rồi em truy anh để anh nói ra, sau đó lại nói với ba mẹ, và quan điểm sống khác nhau sẽ làm anh và ba mẹ tiếp tục đối đầu gay gắt. Mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát của anh rồi. Em sẽ không thể nào tôn trọng anh như trước đây. Và anh cũng không thể đối xử với em như mình vẫn sống trước giờ được. Nếu cố gắng nó cũng giả giả sao sao đó. Cuối cùng có lẽ lý do của mọi chuyện vẫn là anh không có nhiều tình cảm thực sự với em nên anh không hy sinh nhiều cho em như em vẫn mong muốn. Anh chỉ có thể dừng lại ở mức trách nhiệm mà thôi. Em phải chịu đựng anh như vậy em cũng sẽ không sống được với con người thật của em, không biết em chịu được đến bao lâu, đó cũng là gánh nặng của em nữa. Cuộc đời dài phía trước sẽ ra sao. Không có chuyện lần này mà chứ lẳng lặng sống như vầy sau này có lại đi sâu hơn lại khổ thêm không.

Anh biết nếu có gì xảy ra em sẽ là người thiệt thòi nhất. Nên anh cũng không biết làm sao cho phải. Theo lẽ thường chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của anh. Nhưng chuyện tình cảm mỗi nhà mỗi cảnh sao mà có đúng sai rạch ròi. Anh viết ra để em hiểu tại sao nó lại ra tình huống như vầy.

Anh cũng nghĩ nhiều về con mình, liệu có làm nó ảnh hưởng không. Suy ra từ kinh nghiệm của chính bản thân mình anh biết nếu anh và em không hạnh phúc thì bé Na cũng sẽ không hạnh phúc. Mọi thứ rối rắm quá chẳng biết giải quyết ra sao. Dù thế nào chắc anh và em cũng phải tự giải quyết với nhau và tạm thời né tránh sự can thiệp thô bạo của ba mẹ. Ba mẹ anh lo lắng đến nội ngoại 2 nhà, dư luận, bạn bè.. hơn là hạnh phúc thực sự của 2 nhân vật chính.

Thời gian qua, công việc rồi chuyện gia đình làm anh lo nghĩ rất nhiều, Có lúc anh ước gì 2 người chỉ là một thôi cho anh tròn bổn phận.

One Reply to “Nghĩ tạm viết ra.”

  1. em vào viết vài dòng cho năm cũ mới đọc được bài này của anh. thật lòng em cảm ơn anh đã viết cho em. dù em cũng mơ hồ cảm thấy nhưng khi tự anh nói ra nó mới trở thành hiện thực. em đã hiểu hơn những gì anh đã phải trải qua.lúc nào đó thích hợp, chọn một nơi thích hợp, vợ chồng mình bình tĩnh nói chuyện với nhau đàng hoàng nha anh.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *