Ngọn nến đã cháy suốt 2 năm rưỡi rồi phải ko anh? Dĩ nhiên là có lúc cháy leo lét, có lúc bùng lên mạnh mẽ như một bó đuốc, nhưng mình đã giữ nó tồn tại suốt gần 3 năm qua.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Lỗi do anh quá đa nghi, quá cố chấp? Hay lỗi do em quá dối trá? Hay là do cả 2 ta? Em ko biết nữa. Điều đó cũng ko còn wan trọng nữa rồi. Hơi ấm bàn tay mình quá ít ỏi và nhỏ bé, ko thể bao bọc ngọn lửa khỏi những làn gió lạnh lẽo của nghi kị, ghen tuông, nói dối…
Nó vẫn còn cháy, phải ko anh, âm ỉ đâu đó. Cái gì đã cháy suốt gần 3 năm, đâu phải thổi 1 hơi là tắt phụt, phải ko anh? Nhưng níu kéo mãi ko những ko làm cho ngọn nến bùng cháy lại, mà còn có thể dập tắt nó. Thế nên em cất nó vào tim, sâu thật sâu, sâu tận những ngóc ngách. Em để nó ở đó, để nó vẫn sưởi ấm tâm hồn em, chút chút thôi. Em sẽ ko còn đau quá nhiều vì anh nữa. Em cũng sẽ ko nhớ anh quá nhiều nữa. Những kỷ niệm về anh sẽ ko còn làm em đau, em khóc nữa. Em vẫn nhớ, nhớ tất cả, nhớ về anh nữa, nhưng tất cả sẽ làm em mỉm cười 🙂
Em cất nến đi rồi đấy. Anh cũng sẽ cất ngọn nến đi chứ? Đừng vứt nó đi nha anh. Cứ cất để đó. Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, nó sẽ bùng cháy trở lại. Lúc đó, vui lắm anh nhỉ 🙂
Happy anniversary, my dear
Thổi nến nhé…
…nhưng thổi nhẹ thôi nhé 🙂