Anh

Entry này em sẽ viết về anh, người em yêu gần 4 năm. Nếu anh đọc được entry này, và em mong là anh đọc được, anh sẽ cười khẩy ngay khi đọc xong câu đầu tiên. "4 năm à," anh sẽ hỏi, "đâu ra mà 4 năm? Em đã dối anh lén lút theo người khác, em nói dối anh để đi hẹn hò với bạn thân em mà. Yêu đâu mà yêu?" Em biết. Em chẳng thật thà với anh, em đong đưa, lung laytheo người này người kia. Nhưng cuối cùng, sau tất cả, anh vẫn nằm đây, gọn gàng trong trái tim em.

Cách đây 1 tháng, anh thắp lên trong em ngọn lửa hy vọng. Em đã mong tương lai mình có anh trong đó, và anh làm em tin em sẽ có anh. Mẹ bảo, "coi chừng mất giá đấy con gái" khi biết em sẽ theo đuổi anh. Em "dạ" ngoan, nhưng trong lòng thì quyết tâm vứt bỏ mọi thứ, kể cả giá trị bản thân để theo anh. Con gái có cái giá của con gái, người ta vẫn nói thế, nhưng em xem trọng anh hơn cái giá của mình. Nghe quỵ lụy quá anh nhỉ 🙂

Nói là theo đuổi, nhưng em chẳng biết làm gì để níu giữ anh. Chinh phục không phải là sở trường của em. Em làm tất cả những gì em nghĩ là nên làm, nhưng chẳng bao giờ thấy đủ. Anh vẫn còn ở xa em quá. Nên những lần đi chơi, em giữ chặt anh bằng đôi tay mình, như sợ anh biến mất. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh nhỉ 🙂

Rồi thì cũng tới ngày anh từ chối em. Đột ngột. Bất thình lình. Out of nowhere. Em choáng váng. Em hụt hẫng. Cho đến giờ em vẫn không tin đâu. Anh nói em dừng lại, thì em chiều ý anh. Anh nói anh mệt mỏi, thì em không quấy rầy anh nữa. Nhưng em vẫn không thể tin anh không còn tình cảm. Hành động của anh, ánh mắt của anh nói lên tất cả rồi. Hay là do em dịch sai?

Fb của anh đầy những chuyện vui vẻ, đầy những lời mời hẹn hò đi chơi với những cô gái khác. Em mừng cho anh. Anh sẽ tìm được một cô gái khác xinh hơn, dịu dàng hơn, ngoan ngoãn hơn, chung thủy hơn, đảm đang hơn, tóm lại là tốt hơn em… Không, em nói dối đấy! Em ghen chết đi được. Em ghen với những cô gái anh chọc ghẹo, đùa giỡn, vì em biết những cô gái đó sẽ thích cách anh đùa như em từng thích. Em ghen với cô gái sau này sẽ được anh ôm, được anh nắm tay, được anh chở đi xem phim cafe, được anh hôn, được anh vuốt tóc xoa đầu, được anh hát những bài tình ca, được đi dạo với anh bên bờ biển, thậm chí được anh nằm cạnh bên mà ngủ cùng, bởi vì em từng là cô gái đó…

Em xem lại hình mình lúc đi tiễn chị Tâm. Đó là thời gian hạnh phúc nhất đời em. Em đứng cạnh anh dịu dàng, anh ôm ngang eo em, biểu hiện sự che chở và sở hữu. Mình từng thuộc về nhau như thế, em từng là của anh, anh từng là của em. Em nhớ quãng thời gian đó lắm anh ah. Em muốn quay lại, chỉ để sống thêm 1 lần quãng thời gian hạnh phúc đó, để được ở bên anh.

Em nhớ giao thừa Tết Tây năm 2009, là ngày đầu tiên của cuộc tình hai đứa mình đó. Chắc anh vẫn nhớ chứ nhỉ. Em đã chọn 1 ngày không thể nào quên được mà 🙂 Anh mc sơmi trắng với quần tây kem, em mặc áo trắng váy nâu. Mình đẹp đôi anh nhỉ :p Lúc anh hát Ô mê ly xong, xuống ngồi gần sân khấu, còn em thì ngồi cách đó mấy dãy ghế. Anh ngoái lại nhìn em, đúng lúc em đang nhìn anh. Anh biết không, em chết thèm được nhìn thấy ánh mắt anh lúc đó một lần nữa. Êm dịu, nồng nàn, yên tâm, đầy tình cảm, đầy tin tưởng. Rồi lúc hát Và con tim đã vui trở lại, em nắm tay anh như câu đồng ý. Chắc anh hiểu mà đúng không? Anh cũng nắm chặt tay em, ấm áp, vững chắc. Tim em thật sự tan chảy ra đấy 🙂 Cả buổi tối sau đó em chẳng còn nhớ gì nữa. Phút giây tay em nằm trong tay anh đó đã choán hết tâm trí em.

Trong thời gian này em hay nhớ lại những kỷ niệm của mình lắm. Hơn 2 năm cơ mà. Mỗi ngày mỗi phút ở bên anh đều là một kỷ niệm. Em chẳng quên được. Nên bây giờ em đang đắm chìm trong quá khứ. Và nếu chẳng có những bổn phận hằng ngày, em muốn chết chìm trong quá khứ êm đẹp đó, lúc anh còn là của em, lúc em còn là của anh, lúc mình vẫn chở nhau trên xe đạp.

Em nhớ anh, anh mm của em, nhớ anh tha thiết vô cùng tận.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *