<Mai em se tranh thu viet, gio em buon (buon that va ca buon ngu nua), lai muon khoc that nhieu roi. Anh cua em ngu ngon nha>
Bây giờ là gần 11h ngày chủ nhật, em xong nhiệm vụ rồi nên có thể lên mạng một chút để viết cái entry này. Nghĩ lại thấy thời điểm nào đã qua cũng có ý nghĩa với chuyện của mình cả, cái cuối tuần mà em đang trải qua còn có nhiều hơn. Vì ngày hôm qua là một ngày vui anh ah.
Chuyện vui thứ nhất là cảm giác chắc chắn hơn rằng tuần sau anh sẽ về, Linh và mẹ anh đều vui khi biết tin đó, nhưng người vui nhất là em á >(^__^)<.
Chuyện vui thứ hai là em lại được ăn cơm với cả nhà anh, em vẫn ngồi ở cái ghế cũ, không cảm thấy lẻ loi xíu nào hết dù hôm qua anh không ngồi ở cái ghế kế bên em. Mẹ anh gắp cho em 1 cái đùi gà nướng to lắm, mấy miếng cá cũng to (nhiều quá em không nhớ nổi là mấy miếng nữa), ba anh gắp cho em 1 miếng chả cá (sau đó mẹ anh lại gắp thêm một miếng nữa, tổng cộng là em phải ăn 2 miếng chả cá ah), em no căng đến nỗi không ăn canh nổi nữa, chỉ chan một ít nước canh uống cho trôi miếng cơm còn lại thôi. Mọi người vẫn nói đủ chuyện như mọi khi, em vẫn ngồi nghe thôi, ba mẹ anh nói nhiệt tình lắm, kể chuyện anh kén ăn, uống 1 ly sữa phải có 1 ly nước kế bên (Linh nó bổ sung thêm vụ mướn video cho anh xem để anh uống sữa nữa hiii), rồi kể chuyện hồi bao cấp ba anh xếp hàng đi mua vịt, mặc cái áo bông chần gì đó có vẻ tếu lắm thì phải, mẹ anh nói thời đó vậy mà sướng vì không phải ganh đua lẫn nhau (?!?). Ah, ba mẹ anh và ba mẹ em đều cưới vào năm 79 đó, ba mẹ anh cưới đầu năm cuối năm là có anh liền hen, lẹ thiệt ;).
Chuyện vui cuối cùng trong ngày hôm qua là anh gọi điện về. Mình nấu cháo chín kỹ chứ hen. Em ghét cái cảm giác lúc hết card quá anh ah, dù có chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nhưng vẫn thấy buồn lắm :(.
Vậy mà ngày hôm qua của em lại kết thúc bằng một nỗi buồn không rõ ràng anh ah. Lúc đọc xong entry trên blog của anh, em thấy buồn lắm. Lần thứ 2 anh nhớ tới hồng diệp-những chiếc lá đỏ hen. Em ghen thật, ghen với mùa thu ở Nhật và với những chiếc lá màu đỏ. Em mơ hồ cảm thấy một điều khác đang chiếm mất một phần tình cảm của anh, gần giống như một thế giới riêng mà chỉ có anh ở đó. Dù biết anh vẫn hay như vậy, vẫn còn đó nhiều chuyện níu giữ suy nghĩ của anh, nỗi buồn vẫn chưa rời bỏ anh, em vẫn không ngăn được mình khỏi buồn. Nằm nghĩ lung tung, khóc ướt một mặt gối, em trở mặt kia lại rồi ngủ.
Giờ này anh đang trên đường về nhà rồi, tới Tokyo anh còn phải ghé mua quà cho mọi người ở VN nữa hen. Vẫn chưa biết chính xác ngày về của anh, chắc sớm nhất thì cũng phải thứ 3 anh nhỉ, giá mà được như vậy thật.
Em đi ngủ trưa một xíu đây, chiều nay ba em muốn ăn nuôi xào, không có mẹ ở nhà chắc em chế đại, risky quá hihi.
AT: Anh thật sự vui khi thấy em gần hơn được với mọi người. Một niềm vui kéo lại trong 2 ngày mệt mỏi của anh bên này hen. Như em nói, mình phải giải quyết nó thôi.Ah, nhân tiện nói luôn, anh không thích ăn nuôi đâu ah.
AT: Sao em lại ghen với mùa thu và lá đỏ nhỉ, không phải là ghen với một người nào đó hả em. Mmm, ahhh, mà hiểu ah, chắc anh cũng sẽ ghen khi phát hiện một thế giới nào đó chỉ có em mà không có anh ở đó. Đến một ngày anh sẽ đi xem lá đỏ chung với em hen. Thế giới của 2 người đó em. 🙂
vcxx: anh nói đúng á, em ghen với một người nào đó mà em không dám chắc, chứ nếu chỉ đơn thuần là mùa thu và lá đỏ thì em không ghen đâu. Anh đang giận em rồi, đừng giận em nữa được không anh, em nói chuyện dở lắm, anh biết rồi mà, em vẫn đang loay hoay để có thể làm nó tốt hơn. Nói chuyện với anh mà em còn làm cho anh có cảm giác như vậy thì với Linh hay người nhà của anh chắc còn tệ hơn nhiều hen anh. Em không muốn nói ra câu này đâu nhưng thật sự em chán bản thân mình quá :(.
AT: Nếu chỉ là cách nói chuyện thì anh chẳng giận đâu. Anh nghĩ có gì đó không ổn, không phải là cách nói chuyện đâu. Khuya rồi, mai rồi tính tiếp. Anh cài lại máy tính rồi đi ngủ đây.
vcxx: hôm nay mình nói chuyện nhiều, em đã nói hết tất cả những gì em nghĩ rồi, anh đã thấy điều không ổn đó là gì chưa anh? Trước giờ anh luôn là người nói cho em biết rõ ràng nhất về problem của mình mà. Hôm nay em thấy mệt lắm, không ngủ trưa, công việc nhiều và problem của mình nữa. Có khi hôm nay lại là một bước lùi trong nỗ lực của em để gần với Linh hơn. Không biết nó nghĩ gì khi thấy mắt em đỏ hoe như vậy. Đáng lý em không nên đẩy mình vào tình huống như vậy, đáng lý phải lý trí hơn.
anh chưa bao giờ có cơ hội ghen vì em hen, bây giờ thì càng không rồi …”chắc anh cũng sẽ ghen khi phát hiện một thế giới nào đó chỉ có em mà không có anh ở đó.”